Trong quyển sách “Xin đừng làm mẹ khóc”, có một câu chuyện kể rằng, một người con luôn xấu hổ, tự ti trước bạn bè xung quanh vì căn bệnh bại liệt của mẹ mình. Căn bệnh ấy đã khiến cho việc đi lại khó khăn, vì thế mà không bao giờ người phụ nữ ấy có thể đến buổi họp phụ huynh đúng giờ được. Ngày hôm đó vẫn thế, sau khi tan học, cậu ấy vẫn đứng đợi mẹ đến họp phụ huynh thì cô bạn Tina xuất hiện, chỉ hướng về một người phụ nữ đang đi đến sân trường một cách khó khăn. Không sai, người phụ nữ đó chính là mẹ của cậu bé. Như có một nguồn sức mạnh nào đó thôi thúc, cậu ấy không còn ngại ngùng trước cô bạn nữa, cậu thừa nhận “Mẹ mình đấy!”. Rồi cậu trải lòng về căn bệnh của mẹ cho Tina. Một lát sau, cậu bé và mẹ cùng đi về lớp, mẹ cậu xoa đầu rồi nhẹ nhàng nói “Mẹ đã đến sớm để không trễ buổi họp!”. Là một người mẹ, sao có thể không thấu được những cái tự ti, cái xấu hổ của con mình chứ? Bà quay sang Tina rồi nói một vài câu với cô bé rồi tiến vào buổi họp phụ huynh. Các phụ huynh thấy thế cũng bàn tán xôn xao, chỉ vì căn bệnh bại liệt mà người phụ nữ đó đã chịu biết bao lời mỉa mai, khinh thường suốt hết nửa đời người. Nhưng vì là một người mẹ, bà đã luôn cố gắng tất cả vì con của mình.
Qua câu chuyện, ta thấy được tình cảm của người phụ nữ dành cho con mình luôn lớn lao vô bờ. Không tự ti vì bệnh tật, yêu thương con cái hết mực và thấu hiểu cho nỗi lòng của con. Người mẹ có thể làm tất cả mọi thứ vì con của họ, vì thế chúng ta cần phải thật trân trọng và nâng niu.
(Tường Vy lớp 11T1 – Thành viên CLB Sân Khấu Kịch)